Cô gái đó rất giống mình. Không nói về khoản trí nhớ, mà về tính cách
và xuất phát điểm rất giống mình. Sự tuyệt vọng, cũng giống mình. Để
xem cô ấy sẽ làm thế nào, mạch phim sẽ đi về đâu. Cô ấy sẽ làm gì để
chống lại sự tự ti và yếu đuối của bản thân.
Mình hiểu
cảm giác của mấy người nhân viên bình thường dưới quyền của một lãnh đạo
thực tài, cái cảm giác cần được nghe một lời động viên, lời khen ngợi
khuyến khích để thấy bản thân mình thực sự không bất tài, cái cảm giác
đó, cần thiết lắm. Đối với những người không phải sinh ra đã có được sự
tự tin tuyệt đối và tài năng thiên bẩm, thì điều đó là rất cần thiết.
Nghe tiêu cực hay tự ti, nhưng không phải vậy, đó là thực tế. Và cũng là
một điều tốt.
Ôi cái khoảnh khắc mà người đàn ông giữ
tay người phụ nữ đan qua người mình khi ngồi trên moto, nó khiến mình
đau tim quá, có một chút thảng thốt, xốn xang, của những cảm xúc tình
yêu mới vừa chớm nở. Rộn ràng quá!
Chốt lại sau khi đã xem hết cả bộ, thì mình mới có thể đưa ra những nhận xét tổng thể và cá nhân sau: 7/10
Nội
dung phim về cơ bản là ổn, tình tiết nhiều lúc diễn thái quá, quá trớn
gây cảm giác gượng gạo, nhưng vẫn ổn. Dàn diễn viên chính lẫn phụ hợp
tác khá ăn ý. Nhưng không phải là bộ phim mình sẽ lưu giữ.
Phong
cách nữ chính càng về sau càng thấy lép vế, ngốc nghếch theo kiểu để
người ta có tí thương hại. Chứ 2 tập đầu, mình thấy thích, vì có nét
giống mình, cơ mà càng về sau, mình không kiểu thế được. Lòng tự hào bản
thân biến đi đâu không biết. Nhiều lúc cười ha hả chẳng hợp với hoàn
cảnh, buồn mất mất phút vì thất vọng. Nhưng không sao, hợp, vẫn hợp với
nam chính. Nam nữ chính nói chung là ăn ý, cứu vãn được cả đôi. Không
quá cuồng nam chính nên nữ chính với nam chính vẫn cứ gọi là vô tư đi,
không phải xoắn. Hế hế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét